Một người già trong công viênMột người điên trong thành phốMột người nằm không hơi thởMột người ngồi nghe bom nổ. Một người ngồi hai mươi nămNhìn hoả châu đêm rực sángĐàn trẻ nhỏ quen bom đạnNgười Việt nằm với vết thương. Mẹ Việt nằm hai mươi nămXương da mềmĐợi giờ sông núi thiêngMột maù vàng trên da thơmNên giữ gìn màu lúa chín quê hương. Một ngày dài trên quê hươngNgày Việt Nam hoang tàn quáMột ruộng đồng trơ đất đỏMột đàn bò không luống cỏ. Một ngày dài trên quê hươngNgười Việt Nam quên mình sốngMột ngục tù nuôi da vàng<span style="font-family: comic sans ms;color: rgb(51, 0
Ngày dài quá ! đến bây giờ đã 37 năm sao vẫn thấy quá dài ...
Tôi không phê phán gì về con người cá nhân của ai, ở đây tôi chỉ nhận xét về ảnh hưởng cũng như tác động của văn học nghệ thuật và thi ca. So sánh giữa các tác phẩm của 2 nhạc sĩ TCS & VK, ta có thể hình dung hoặc đánh giá, xếp loại giá trị chúng cũng gần tương tự như 2 dòng văn học VN : dòng văn học hiện thực phê phán & dòng văn học cách mạng.
Nghe lại bài hát này mới thấy thiên hạ đã có lý khi so sánh giữa thiên tài và thiên tai, giữa TCS và VK, và để hiểu vì sao người ta bắt giam VK - Khi mà VK hoàn toàn "không làm điều gì sai ..." . Câu trả lời quá rõ . Hic!
"... giờ đây Việt Nam còn hay đã mất ? mà giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta ? Hoàng -Trường Sa, đã bao người dân vô tội, chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu ..."
Lam mới đọc 1 bài hay hay, dán đây cho chị songthu coi cho vui : ----------
Hệ thống giáo dục của Đảng ta: lừa
EM TRẢ LẠI THÀY CÔ "Năm điều Bác Hồ dạy"
Em là cựu học sinh, Dưới mái trường cấp I, II năm nào... Nhớ về các Thầy Cô giáo. Truyền cho em bài học năm xưa. Bài bắt buộc mỗi mùa khai trường gõ cửa. Bài cấm được quên trong giáo án Thầy Cô lên lớp: "Năm điều Bác Hồ dạy"
Ba mươi năm trôi qua. Em tự hỏi rằng: Học thuộc năm điều ấy để làm gì Nếu không mang nó vào cuộc sống?
Thưa Thầy Cô, Nhà Trường cùng Xã Hội... Trên hết là Đảng và Nhà Nước này Làm sao để thực hành bài học ấy trong cuộc sống hôm nay?
** Điều 1. Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào **
Lại thấy *Tôi yêu Tổ Quốc tôi mà tôi bị bắt* Anh ấy xuống đường hô vang khẩu hiệu chống ngoại xâm Và anh vào tù. Đảng bảo tội danh là "trốn thuế"!
Có người lên cầu vượt Treo biểu ngữ bảo vệ Hoàng - Trường Sa Và tố cáo tham-ô nhũng-lạm cửa-quyền Đang ngày đêm tàn phá quốc gia, xói mòn đất nước Và họ đi tù vì tội “tuyên truyền chống nhà nước"!
Có cô gái xót thương đồng bào mình bỏ xác chốn trùng dương Cô tìm hiểu căn nguyên và bật thành câu chữ: *Uất ức biển ta* Rồi cô ấy ra toà. Cũng tội danh "chống nhà nước"
Nhiều vị học rộng hiểu sâu Thấy nguy cơ mất nước ẩn tiềm Họp kín nhau cùng bàn kế sách đổi thay Mưu tìm một vận may cho Tổ quốc Và họ ra toà với tội danh "lật đổ"
Điều 1 phá sản rồi, Nên chẳng dạy chúng em phải kính yêu Đảng – Bác? Còn Tổ Quốc và Đồng Bào,... thôi đặt xuống hạng ba?
** Điều 2. Học tập tốt, lao động tốt **
Học tập làm sao cho tốt, khi: Chủ nghĩa thành tích lên ngôi Nhan nhản nơi nơi bằng cấp dỏm, luận văn thuê Lâu lại rộ chuyện ông Giáo sư cóp bài của bạn Nay xì chuyện bà Tiến sĩ đạo văn Cửa quan chỉ thấy tung hê bằng cấp, coi rẻ tài năng!
Lao động tốt sao bằng kẻ gian ngoan xảo quyệt Luồn lách lươn lẹo lại lên lương Sớm cắp ô đi, chiều cắp về Ba chục phần trăm công chức thực sự đáng ăn lương Chưa kể những kẻ ngồi mát ăn phong bì Một chữ ký đem về dự án Có thể cưu mang cả dòng họ - chẳng màng gây hậu hoạ mấy đời sau!
Điều 2 nhai còn không nổi, nuốt sao trôi?
** Điều 3. Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt **
Hợp quần gây sức mạnh Thế mà buổi đầu cướp chính quyền Đảng phân biệt cha thằng này ngụy quân, mẹ con kia ngụy quyền Chị thằng nọ là tư sản, nặng tội hơn là mại bản Để gieo vào đầu đám trẻ con nỗi hằn đau lý lịch, nỗi mặc cảm thân nhân Nên cả triệu người ra đi, kết đoàn nơi xứ lạ quê người...
Kỷ luật tốt thế nào khi kẻ xấu ung dung Pháp chế vị nhân thân với những trò vải thưa che mắt: Nào là xử lý nội bộ, rồi thì chuyển nơi công tác Trên bảo dưới chẳng nghe, mấy chục năm không màng khiển trách!
Điều 3 quá xa rời thực tiễn, em chào thua!
** Điều 4. Giữ gìn vệ sinh thật tốt **
Em ra đường phải làm Ninja bịt mặt Khói xe bụi đường mù mịt khắp nơi nơi Rừng vàng kêu cứu Sông ngòi khô cạn Môi trường ô nhiễm Chẳng biết giữ vệ sinh thế nào Khi thực phẩm hằng ngày em ăn, họ cảnh báo: Coi chừng độc tố gây ung thư!
Cho em quên Điều 4, để sống tạm qua ngày!
** Điều 5. Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm **
Chịu thôi, Từ bấy lâu nay Đảng vẫn tự hào: Ta là trí tuệ đỉnh cao! Xã hội chủ nghĩa lừng danh nơi em đang sống Là chế độ ưu việt nhất trong lịch sử loài người Dân chủ và tự do gấp vạn lần tư bản Thực dân và đế quốc, kìa chúng nó còn đang giãy chết Khiêm tốn làm sao khi em đang chót vót trên tầm cao nhân loại?
Lời dạy thật thà sao nghe thum thủm Khi em thấy từng đoàn lũ lượt Con ông cháu cha cùng dây mơ rễ má Chen chúc nhau sang du học xứ người
Sau chiến bại, khi người ta đã mất hết, thì sự thật sâu xa nhất về chính mình hiển lộ ra. Khi ấy, người bại trận chỉ còn hai chọn lựa : hoặc trả thù, hoặc tái sinh.
Trả thù là cố giữ lại con người cũ của mình, như thể không gì có thể làm cho nó thay đổi được. Để rồi người ta làm mọi cách để cho đối phương phải trả một giá thật đắt cho những mất mát mà mình đã phải chịu đựng. Trả thù cũng là kéo dài cuộc chiến dưới những hình thức khác, trong điều kiện khác, nhưng chủ yếu vẫn là : duy trì chiến tuyến, giữ vững lằn ranh bạn thù.
Tái sinh là sống lại một cuộc sống khác, chấp nhận cho « cái tôi » được nhào nặn trong một khuôn khổ mới. Trong cuộc sống mới này, nhiều điểm tựa có thể thay đổi, thí dụ như người ta có thể chấp nhận một quê hương mới, chấp nhận thuộc về một thành phần xã hội mới, hình thành những liên hệ bạn bè mới, trong khi những mối thù xưa dần dần nhạt bóng. Cuộc chiến của thời xưa cũng dần dần thay đổi bản chất để chuyển sang một cuộc đấu tranh sinh tồn trong môi trường mới.
Thật ra, đó chỉ là lý thuyết. Trong đời thực, những người bại trận đều sống hỗn hợp hai thái độ vừa nêu, trong những chừng mực khác nhau, tùy « thảo trình » tâm lý của mỗi cá nhân.
Điều quan trọng cho các thế hệ tương lai là : hãy trân trọng học bài học của những người bại trận, mà đừng phê phán cá nhân họ.
Dù cho họ có chọn lựa thái độ nào đi chăng nữa, thì họ cũng là những con người đã mang một kinh nghiệm sống quý giá. Chính từ kinh nghiệm ấy mà một tương lai tốt đẹp sẽ được thêm cơ hội đâm chồi nẩy mộc, để trở thành cây trái tốt tươi. Một điều không thể nào có được trên những phiến đá cẩm thạch của các đài tưởng niệm chiến thắng. Trên đó, chỉ có lạnh lẽo và quạnh hiu...
Kẻ chiến thắng luôn tự gán cho mình tất cả vinh dự, quyền hành, lợi lộc.
Họ luôn tìm cách bán sự thành công của họ với cái giá đắt nhất mà họ có thể bán được.
Nhiều thế hệ sẽ còn tiếp tục phải trả « món nợ » vô cùng to lớn ấy.
Trong khi đó, người chiến bại chỉ có một gia tài đầy khổ đau, sẵn sàng cống hiến cho những ai biết dùng đến. Kinh nghiệm sống của họ là một món quà, tặng không cho những thế hệ tương lai. Kể cả, trong nhiều trường hợp, vì sự chiến bại của mình, họ đã bị loại khỏi cộng đồng dân tộc.
Vũ khí vẫn còn trong tay kẻ chiến thắng, để bảo vệ tư thế và những lợi lộc đã mà họ đã đoạt được.
Trong khi đó, người chiến bại đã buộc phải giã từ vũ khí. Và, khi vũ khí đã rời khỏi bàn tay, thì chỉ còn bàn tay, sẵn sàng nắm lấy những bàn tay khác...
Một ngục tù trên quê hươngNgười Việt Nam quên nòi giốngRồi từng ngày xây uất hận
Trả lờiXóaNGÀY DÀI TRÊN QUÊ HƯƠNG .
Một người già trong công viênMột người điên trong thành phốMột người nằm không hơi thởMột người ngồi nghe bom nổ.
Một người ngồi hai mươi nămNhìn hoả châu đêm rực sángĐàn trẻ nhỏ quen bom đạnNgười Việt nằm với vết thương.
Mẹ Việt nằm hai mươi nămXương da mềmĐợi giờ sông núi thiêngMột maù vàng trên da thơmNên giữ gìn màu lúa chín quê hương.
Một ngày dài trên quê hươngNgày Việt Nam hoang tàn quáMột ruộng đồng trơ đất đỏMột đàn bò không luống cỏ.
Một ngày dài trên quê hươngNgười Việt Nam quên mình sốngMột ngục tù nuôi da vàng<span style="font-family: comic sans ms;color: rgb(51, 0
Ngày dài quá ! đến bây giờ đã 37 năm sao vẫn thấy quá dài ...
Trả lờiXóaTôi không phê phán gì về con người cá nhân của ai, ở đây tôi chỉ nhận xét về ảnh hưởng cũng như tác động của văn học nghệ thuật và thi ca. So sánh giữa các tác phẩm của 2 nhạc sĩ TCS & VK, ta có thể hình dung hoặc đánh giá, xếp loại giá trị chúng cũng gần tương tự như 2 dòng văn học VN : dòng văn học hiện thực phê phán & dòng văn học cách mạng.
Nghe lại bài hát này mới thấy thiên hạ đã có lý khi so sánh giữa thiên tài và thiên tai, giữa TCS và VK, và để hiểu vì sao người ta bắt giam VK - Khi mà VK hoàn toàn "không làm điều gì sai ..." . Câu trả lời quá rõ . Hic!
Một ngày dài trên quê hươngNgười Việt Nam quên mình sốngMột ngục tù nuôi da vàngNgười Việt nằm nhớ nước non.
Trả lờiXóa"... giờ đây Việt Nam còn hay đã mất ? mà giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta ? Hoàng -Trường Sa, đã bao người dân vô tội, chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu ..."
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaLà một người con dân Việt Nam, lòng nào làm ngơ trước ngoại xâm, người người cùng nhau đứng lên đáp lời sông núi.
Trả lờiXóa
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaPhải công nhận TCS hát hay hơn tất cả các nam ca sĩ sau này hát nhạc của ổng. Mà cách hát đó lại hay hơn cả Khánh Ly. Chả trách.
Trả lờiXóahahaha....hahaha....
Trả lờiXóa(Học hỏi & Rút kinh nghiệm thôi ... )
Nói thiệt mà. Chưa thấy nam ca sĩ nào hát hay như vậy ở loại nhạc này.
Trả lờiXóaÀ quên. Đây là loại nhạc đặc biệt, rất thịnh hành ở Âu Mỹ nhưng Việt Nam hiếm: thể loại "Story Telling".
Trả lờiXóaTrả lờiXóa
Thanks.
Trả lờiXóaNày VVK nói, nền nhạc TCS, chơi kiểu gì vậy?
Trả lờiXóaLão Kiệt nói để cho đỡ cắn rứt lương tâm thôi. Chứ nếu lão biết vậy thì đừng có làm. Làm rồi hối, giống con nít.
Cảm ơn Bậu cưng!
Trả lờiXóaĐơn giản vậy thôi :-((
Chơi kiểu vậy đấy (khó nói quá ), ai hiểu sao hiểu he !
Trả lờiXóaỞ thế nhiều khi thấy khóc cười ( Nguyễn Bỉnh Khiêm)
Thanks .
Trả lờiXóaMột ngày dài trên quê hươngNgười Việt Nam quên mình sốngMột ngục tù nuôi da vàngNgười Việt nằm nhớ nước non.
Trả lờiXóaLam mới đọc 1 bài hay hay, dán đây cho chị songthu coi cho vui :
Trả lờiXóa----------
Hệ thống giáo dục của Đảng ta: lừa
EM TRẢ LẠI THÀY CÔ "Năm điều Bác Hồ dạy"
Em là cựu học sinh,
Dưới mái trường cấp I, II năm nào...
Nhớ về các Thầy Cô giáo.
Truyền cho em bài học năm xưa.
Bài bắt buộc mỗi mùa khai trường gõ cửa.
Bài cấm được quên trong giáo án Thầy Cô lên lớp:
"Năm điều Bác Hồ dạy"
Ba mươi năm trôi qua.
Em tự hỏi rằng:
Học thuộc năm điều ấy để làm gì
Nếu không mang nó vào cuộc sống?
Thưa Thầy Cô, Nhà Trường cùng Xã Hội...
Trên hết là Đảng và Nhà Nước này
Làm sao để thực hành bài học ấy trong cuộc sống hôm nay?
** Điều 1. Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào **
Lại thấy *Tôi yêu Tổ Quốc tôi mà tôi bị bắt*
Anh ấy xuống đường hô vang khẩu hiệu chống ngoại xâm
Và anh vào tù. Đảng bảo tội danh là "trốn thuế"!
Có người lên cầu vượt
Treo biểu ngữ bảo vệ Hoàng - Trường Sa
Và tố cáo tham-ô nhũng-lạm cửa-quyền
Đang ngày đêm tàn phá quốc gia, xói mòn đất nước
Và họ đi tù vì tội “tuyên truyền chống nhà nước"!
Có cô gái xót thương đồng bào mình bỏ xác chốn trùng dương
Cô tìm hiểu căn nguyên và bật thành câu chữ:
*Uất ức biển ta*
Rồi cô ấy ra toà. Cũng tội danh "chống nhà nước"
Nhiều vị học rộng hiểu sâu
Thấy nguy cơ mất nước ẩn tiềm
Họp kín nhau cùng bàn kế sách đổi thay
Mưu tìm một vận may cho Tổ quốc
Và họ ra toà với tội danh "lật đổ"
Điều 1 phá sản rồi,
Nên chẳng dạy chúng em phải kính yêu Đảng – Bác?
Còn Tổ Quốc và Đồng Bào,... thôi đặt xuống hạng ba?
** Điều 2. Học tập tốt, lao động tốt **
Học tập làm sao cho tốt, khi:
Chủ nghĩa thành tích lên ngôi
Nhan nhản nơi nơi bằng cấp dỏm, luận văn thuê
Lâu lại rộ chuyện ông Giáo sư cóp bài của bạn
Nay xì chuyện bà Tiến sĩ đạo văn
Cửa quan chỉ thấy tung hê bằng cấp, coi rẻ tài năng!
Lao động tốt sao bằng kẻ gian ngoan xảo quyệt
Luồn lách lươn lẹo lại lên lương
Sớm cắp ô đi, chiều cắp về
Ba chục phần trăm công chức thực sự đáng ăn lương
Chưa kể những kẻ ngồi mát ăn phong bì
Một chữ ký đem về dự án
Có thể cưu mang cả dòng họ - chẳng màng gây hậu hoạ mấy đời sau!
Điều 2 nhai còn không nổi, nuốt sao trôi?
** Điều 3. Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt **
Hợp quần gây sức mạnh
Thế mà buổi đầu cướp chính quyền
Đảng phân biệt cha thằng này ngụy quân, mẹ con kia ngụy quyền
Chị thằng nọ là tư sản, nặng tội hơn là mại bản
Để gieo vào đầu đám trẻ con nỗi hằn đau lý lịch, nỗi mặc cảm thân nhân
Nên cả triệu người ra đi, kết đoàn nơi xứ lạ quê người...
Kỷ luật tốt thế nào khi kẻ xấu ung dung
Pháp chế vị nhân thân với những trò vải thưa che mắt:
Nào là xử lý nội bộ, rồi thì chuyển nơi công tác
Trên bảo dưới chẳng nghe, mấy chục năm không màng khiển trách!
Điều 3 quá xa rời thực tiễn, em chào thua!
** Điều 4. Giữ gìn vệ sinh thật tốt **
Em ra đường phải làm Ninja bịt mặt
Khói xe bụi đường mù mịt khắp nơi nơi
Rừng vàng kêu cứu
Sông ngòi khô cạn
Môi trường ô nhiễm
Chẳng biết giữ vệ sinh thế nào
Khi thực phẩm hằng ngày em ăn, họ cảnh báo:
Coi chừng độc tố gây ung thư!
Cho em quên Điều 4, để sống tạm qua ngày!
** Điều 5. Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm **
Chịu thôi,
Từ bấy lâu nay Đảng vẫn tự hào:
Ta là trí tuệ đỉnh cao!
Xã hội chủ nghĩa lừng danh nơi em đang sống
Là chế độ ưu việt nhất trong lịch sử loài người
Dân chủ và tự do gấp vạn lần tư bản
Thực dân và đế quốc, kìa chúng nó còn đang giãy chết
Khiêm tốn làm sao khi em đang chót vót trên tầm cao nhân loại?
Lời dạy thật thà sao nghe thum thủm
Khi em thấy từng đoàn lũ lượt
Con ông cháu cha cùng dây mơ rễ má
Chen chúc nhau sang du học xứ người
@lamkhanhlam :
Trả lờiXóaCảm ơn lam nhe .
Bài thơ hay & ý nghĩa lắm .
Mĩa mai thay !
Kẻ chiến bại
Trả lờiXóaNguyễn Hoài Vân
Sau chiến bại, khi người ta đã mất hết, thì sự thật sâu xa nhất về chính mình hiển lộ ra. Khi ấy, người bại trận chỉ còn hai chọn lựa : hoặc trả thù, hoặc tái sinh.
Trả thù là cố giữ lại con người cũ của mình, như thể không gì có thể làm cho nó thay đổi được. Để rồi người ta làm mọi cách để cho đối phương phải trả một giá thật đắt cho những mất mát mà mình đã phải chịu đựng. Trả thù cũng là kéo dài cuộc chiến dưới những hình thức khác, trong điều kiện khác, nhưng chủ yếu vẫn là : duy trì chiến tuyến, giữ vững lằn ranh bạn thù.
Tái sinh là sống lại một cuộc sống khác, chấp nhận cho « cái tôi » được nhào nặn trong một khuôn khổ mới. Trong cuộc sống mới này, nhiều điểm tựa có thể thay đổi, thí dụ như người ta có thể chấp nhận một quê hương mới, chấp nhận thuộc về một thành phần xã hội mới, hình thành những liên hệ bạn bè mới, trong khi những mối thù xưa dần dần nhạt bóng. Cuộc chiến của thời xưa cũng dần dần thay đổi bản chất để chuyển sang một cuộc đấu tranh sinh tồn trong môi trường mới.
Thật ra, đó chỉ là lý thuyết. Trong đời thực, những người bại trận đều sống hỗn hợp hai thái độ vừa nêu, trong những chừng mực khác nhau, tùy « thảo trình » tâm lý của mỗi cá nhân.
Điều quan trọng cho các thế hệ tương lai là : hãy trân trọng học bài học của những người bại trận, mà đừng phê phán cá nhân họ.
Dù cho họ có chọn lựa thái độ nào đi chăng nữa, thì họ cũng là những con người đã mang một kinh nghiệm sống quý giá. Chính từ kinh nghiệm ấy mà một tương lai tốt đẹp sẽ được thêm cơ hội đâm chồi nẩy mộc, để trở thành cây trái tốt tươi.
Một điều không thể nào có được trên những phiến đá cẩm thạch của các đài tưởng niệm chiến thắng. Trên đó, chỉ có lạnh lẽo và quạnh hiu...
Kẻ chiến thắng luôn tự gán cho mình tất cả vinh dự, quyền hành, lợi lộc.
Họ luôn tìm cách bán sự thành công của họ với cái giá đắt nhất mà họ có thể bán được.
Nhiều thế hệ sẽ còn tiếp tục phải trả « món nợ » vô cùng to lớn ấy.
Trong khi đó, người chiến bại chỉ có một gia tài đầy khổ đau, sẵn sàng cống hiến cho những ai biết dùng đến. Kinh nghiệm sống của họ là một món quà, tặng không cho những thế hệ tương lai. Kể cả, trong nhiều trường hợp, vì sự chiến bại của mình, họ đã bị loại khỏi cộng đồng dân tộc.
Vũ khí vẫn còn trong tay kẻ chiến thắng, để bảo vệ tư thế và những lợi lộc đã mà họ đã đoạt được.
Trong khi đó, người chiến bại đã buộc phải giã từ vũ khí. Và, khi vũ khí đã rời khỏi bàn tay, thì chỉ còn bàn tay, sẵn sàng nắm lấy những bàn tay khác...
Nguyễn Hoài Vân29 tháng 4 năm 2012