............ Với dân tộc ít lời. Người ít nói Thấy nhiều trời bể non sông, giờ phải nói chi nhiều! Giàu từ ngữ văn chương mà chi, khi Tổ quốc nghèo Bác viết cho người mù chữ nghe và hiểu được Không gì quý hơn Tự do, Độc lập ...............
hehehe...đang "" ngâm kíu "" hiện tượng văn học này ...
ĐỌC VĂN NGƯỜI .
Bác chẳng để cho ta nghìn quyển sách Hồn thơ ấy ít ham thơ. Ham độc lập Thay vì nghìn trang giấy bao la, Bác để tấm lòng Một màu lộc, màu cây xanh mát mắt Một Điện Biên. Một thành đồng Tổ quốc Giữa đục của đời, một ngọn suối trong.
Những trang văn lỗi lạc tung hoành Bác viết ở châu Âu, Khi cầm đến nắm đất của quê hương, Người xếp lại Với dân tộc ít lời. Người ít nói Thấy nhiều trời bể non sông, giờ phải nói chi nhiều! Giàu từ ngữ văn chương mà chi, khi Tổ quốc nghèo Bác viết cho người mù chữ nghe và hiểu được Không gì quý hơn Tự do, Độc lập Bác muốn nhân dân cầm trên tay không nặng lắm tuổi tên Người. Người ký X. Y. Z., C. B. như dân ký Lúa, Xoài Người không muốn trang sách hóa thần, nhân dân quỳ để đọc Dẫu tuyệt bút thi, thư cũng con đẻ của đời.
Người dẹp đi các ngọn đèn dư, các ánh sáng thừa Những phản quang hồi quang làm đời lóa mắt Bác không thích các mùi hương lõa lồ gay gắt Người tắt đi các tiếng ồn và lí sự chua ngoa Bác dạy ta "lai vô ảnh, khứ vô hình" Đến rất nhẹ và ra đi rất nhẹ Ta lẫn Bác với bầu trời và giọt lệ Với hương mộc trong đêm và lộc nõn trên nhành Ngọn suối reo! Nghe như tiếng Bác cười Và ta đi giữa NON SÔNG và TRANG VIẾT của Người.
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn Cầm lên nhấm nháp. Chả là nếu anh từ chối Chúng sẽ bảo anh phá rối Ðêm vui Bảo anh không còn có khả năng nhai Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc... Thế thì đâu còn dịp nhai thứ thiệt? Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn Như không có gì xảy ra hết Và những người khác thấy anh ngồi, Họ cũng ngồi thôi Nhai ngồm ngoàm...
(8-1991)
TRỪ ĐI
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ Có phải tôi viết đâu ? Một nửa Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi! Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười, Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ, Tôi giết cái cánh sắp bay...trước khi tôi viết Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ Và giết luôn mặt trời trên biển, Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể Cho nên câu thơ tôi gày còm như thế Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình. Và thơ này rơi đến tay anh Anh bảo đấy là tôi ? Không phải! Nhưng cũng chính là tôi - người có lỗi! Ðã giết đi bao nhiêu cái Có khi không có tội như mình!
TÌM ĐƯỜNG
Nửa thế kỷ tôi loay hoay Kề miệng vực Leo lên các đỉnh tinh thần Chất ngất Theo các con đường ngoắt ngoéo chữ chi Gẫy gập Mà đâu được gì ? Khi tôi cưỡi trên mây Thì máu người rên dưới đất Mẹ hỏi tôi - Con lên cao mà làm chi ? Mẹ ở dưới này cơ cực Về đi ! Ôi ! con đường không ra đường của kẻ tìm thơ Cái thơ không ra thơ của kẻ tìm đường Đã gần hết thời gian của tôi ở trên trái đất Mà tôi chưa có thể trả lời cho mẹ Mẹ đâu biết cho rằng: Hoa tôi hái trên trời Cũng chính là nước mắt Dưới xa kia
CLV là Chế Lan Viên hở em?
Trả lờiXóaDạ phải ạ.
Trả lờiXóa............
Trả lờiXóaVới dân tộc ít lời. Người ít nói
Thấy nhiều trời bể non sông, giờ phải nói chi nhiều!
Giàu từ ngữ văn chương mà chi, khi Tổ quốc nghèo
Bác viết cho người mù chữ nghe và hiểu được
Không gì quý hơn Tự do, Độc lập
...............
hehehe...đang "" ngâm kíu "" hiện tượng văn học này ...
Trả lờiXóaĐỌC VĂN NGƯỜI .
Bác chẳng để cho ta nghìn quyển sách
Hồn thơ ấy ít ham thơ. Ham độc lập
Thay vì nghìn trang giấy bao la, Bác để tấm lòng
Một màu lộc, màu cây xanh mát mắt
Một Điện Biên. Một thành đồng Tổ quốc
Giữa đục của đời, một ngọn suối trong.
Những trang văn lỗi lạc tung hoành Bác viết ở châu Âu,
Khi cầm đến nắm đất của quê hương, Người xếp lại
Với dân tộc ít lời. Người ít nói
Thấy nhiều trời bể non sông, giờ phải nói chi nhiều!
Giàu từ ngữ văn chương mà chi, khi Tổ quốc nghèo
Bác viết cho người mù chữ nghe và hiểu được
Không gì quý hơn Tự do, Độc lập
Bác muốn nhân dân cầm trên tay không nặng lắm tuổi tên Người.
Người ký X. Y. Z., C. B. như dân ký Lúa, Xoài
Người không muốn trang sách hóa thần, nhân dân quỳ để đọc
Dẫu tuyệt bút thi, thư cũng con đẻ của đời.
Người dẹp đi các ngọn đèn dư, các ánh sáng thừa
Những phản quang hồi quang làm đời lóa mắt
Bác không thích các mùi hương lõa lồ gay gắt
Người tắt đi các tiếng ồn và lí sự chua ngoa
Bác dạy ta "lai vô ảnh, khứ vô hình"
Đến rất nhẹ và ra đi rất nhẹ
Ta lẫn Bác với bầu trời và giọt lệ
Với hương mộc trong đêm và lộc nõn trên nhành
Ngọn suối reo! Nghe như tiếng Bác cười
Và ta đi giữa NON SÔNG và TRANG VIẾT của Người.
Trả lờiXóaBÁNH VẼ
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp.
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Ðêm vui
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc...
Thế thì đâu còn dịp nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì xảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi,
Họ cũng ngồi thôi
Nhai ngồm ngoàm...
(8-1991)
TRỪ ĐI
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu ? Một nửa
Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi!
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười,
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ,
Tôi giết cái cánh sắp bay...trước khi tôi viết
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn mặt trời trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể
Cho nên câu thơ tôi gày còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
Và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi ?
Không phải!
Nhưng cũng chính là tôi - người có lỗi!
Ðã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình!
TÌM ĐƯỜNG
Nửa thế kỷ tôi loay hoay
Kề miệng vực
Leo lên các đỉnh tinh thần
Chất ngất
Theo các con đường ngoắt ngoéo chữ chi
Gẫy gập
Mà đâu được gì ?
Khi tôi cưỡi trên mây
Thì máu người rên dưới đất
Mẹ hỏi tôi
- Con lên cao mà làm chi ?
Mẹ ở dưới này cơ cực
Về đi !
Ôi ! con đường không ra đường
của kẻ tìm thơ
Cái thơ không ra thơ của kẻ tìm đường
Đã gần hết thời gian của tôi ở trên
trái đất
Mà tôi chưa có thể trả lời cho mẹ
Mẹ đâu biết cho rằng:
Hoa tôi hái trên trời
Cũng chính là nước mắt
Dưới xa kia
(Rút trong tập nháp: Bào thai và mảnh vỡ)
Bài Bánh vẽ, chị có biết. Mấy bài khác bây giờ mới đọc. Cám ơn songthu.
Trả lờiXóa
Trả lờiXóaHoa tôi hái trên trời
Cũng chính là nước mắt
Dưới xa kia ...
* * *
LB :
-Ôi! Giàng ơi ...
Ôi! thơ ơi là thơ...
Ôi! con đường không ra đường cuả kẻ tìm thơ...
Cả cái thơ không ra thơ cuả kẻ tìm đường...
Mãi cho đến bây giờ : được ? mất ?
Dẫu đã sắp hết thời gian trên trái đất..
Vẫn không thể trả lời cho Mẹ ...
Tôi quay cuồng : Hoa, nước mắt và thơ...
* * *
LB là ai hở songthu?
Trả lờiXóaLời Bình (loạn) cuả ...em, hi hi...
Trả lờiXóaUi trời! Cư lục trong óc tìm coi có thi sĩ LB nào, nhớ mỗi từ LÃ BỐ!
Trả lờiXóa